Người dịch: Whistle
“Trần tiểu thư!”
“Chu trưởng lão!”
Chu Giáp đang trầm ngâm thì có hai người đến chắp tay chào hỏi.
Một người tóc húi cua, vẻ mặt cứng cỏi, tên là Lưu Chương, một người mặc quan phục của đô đầu nha môn, mặt mày nịnh nọt, cười chào hỏi.
“Hai vị đến rồi.”
Hàn đô đầu cười nói:
“Có Chu trưởng lão trấn giữ, lần này chắc chắn là vạn vô nhất thất, hy vọng là đám thổ phỉ kia sẽ đi theo con đường này, chúng ta có thể nhất cử tiêu diệt.”
“Nói đến…”
Hàn đô đầu nhìn Trần Oanh:
“Lưu Chương huynh đệ bây giờ trèo lên cành cao, ta đã sớm nói là Lưu Chương huynh đệ chắc chắn sẽ có ngày xuất đầu lộ diện, quả nhiên là vậy.”
“Trần tiểu thư coi trọng y, đây là phúc của y.”
Lưu Chương cười toe toét.
Từ khi quen biết La Tú Anh của Thiết Nguyên võ quán, vận may của Lưu Chương như thể tốt hơn, chiếm địa bàn, gia nhập Thiên Hổ bang.
Càng trở thành tâm phúc của Trần Oanh, con gái Trần trưởng lão.
Nhưng Lưu Chương càng không ngờ đến, Chu trưởng lão trong bang lại là trưởng bối của La quán chủ, nếu như không phải Lưu Chương đã từng giúp Chu Giáp, gã ta cũng không biết.
“Ừ.”
Chu Giáp gật đầu: “Tiếp theo có sắp xếp gì không?”
“Vẫn chưa.” Hàn đô đầu khổ sở nói:
“Đều đang đợi Shirley cô nương ra lệnh.”
“Đúng rồi!” Hàn đô đầu nhớ ra chuyện gì đó, hỏi:
“Hình như Hàn trưởng lão có chỗ ở tại Thạch Đình nhai phải không?”
“Đúng vậy.” Chu Giáp gật đầu: “Sao vậy?”
“Không sao.”
Hàn đô đầu nói:
“Kỷ công tử có một người phụ nữ tên là Nguyên Hương, nàng ta phái người đến thống kê hộ khẩu ở đó, hình như là đang tìm kiếm ai đó,”
“Cũng không phải là chuyện gì quan trọng.”
“Hửm?”
Chu Giáp nhíu mày.
Hắn cũng từng gặp Nguyên Hương, dung mạo, khí chất và dáng người đều rất xuất sắc, cách đây không lâu, vì được Tô gia tiến cử, người này đã được Kỷ công tử thu nhận, Nguyên Hương không có lai lịch gì khác thường.
Nhưng Chu Giáp cũng không quan hệ gì với Nguyên Hương, nên hắn liền lắc đầu, không suy nghĩ nữa.
“Ngươi!”
Lúc này, có người của quân đội sải bước đến, chỉ vào Hàn đô đầu:
“Tướng quân có lệnh, phong tỏa đường thủy!”
“A!”
Hàn đô đầu biến sắc: “Vị huynh đệ này có chỗ không biết, con sông này là một trong những tuyến đường thủy chính của Thạch Thành, ăn, uống, sinh hoạt của người dân trong thành phần lớn đều dựa vào con sông này.”
“Phong tỏa đường thủy, e rằng…”
Hàn đô đầu còn chưa nói hết câu, người kia đã nắm chặt chuôi đao:
“Ngươi có ý kiến?”
“…”
Hàn đô cứng đờ, vội vàng gật đầu:
“Không, không, tiểu nhân đi sắp xếp ngay, làm phiền tướng quân đợi một chút.”
“Nhanh lên!” Người đến hừ lạnh:
“Nếu như làm lỡ việc, chém không tha!”
Trong rừng.
Mấy bóng người đang liều mạng chạy trốn, vẻ mặt bọn họ kinh hãi, hoảng loạn, như thể có tồn tại rất đáng sợ đang ở phía sau.
“Các ngươi không thể nào chạy thoát.”
Một giọng nói âm nhu, nhẹ nhàng vang lên, kèm theo một luồng kiếm khí sắc bén, một vết nứt đột nhiên xuất hiện trên mặt một người đang chạy.
Vết nứt từ ấn đường lan xuống, chia người này thành hai nửa.
Tốc độ quá nhanh, khiến cho hai nửa cơ thể không thể nào nhận thức được, tiếp tục chạy về phía trước mấy mét mới ngã nhào xuống đất.
“A!”
Có người gầm lên, quay đầu lại, lao về phía sự tồn tại không rõ này.
Những người còn lại thì tản ra, muốn dựa vào số lượng để phân tán sự truy sát, tìm đường sống.
“Hì hì…”
Tiếng cười giống như ma quỷ, không phân biệt được nam nữ.
Một luồng kiếm khí vô hình đột nhiên xé toạc không khí, tạo thành một vết kiếm sâu, dài hơn mười mét trên mặt đất.
Hai người đang chạy trên đường bị kiếm khí lướt qua, chiến giáp hộ thân, ngạnh công tôi luyện thân thể, ở trước mặt kiếm khí chẳng khác gì cỏ rác.
Trong nháy mắt…
Đều đã bỏ mạng!
“Vèo!”
Bóng người giống như bóng ma lóe lên, những người muốn chạy trốn lần lượt bị đuổi kịp, sự phản kháng của bọn họ đều vô dụng, bị đồ sát.
“Phụt!”
Người cuối cùng bị kiếm khí xuyên qua tim, ngã xuống đất, y trừng mắt nhìn bóng người không phân biệt nam nữ:
“Lâu chủ sẽ không tha cho ngươi!”
“Ta cũng mong là vậy.”
Bóng người thở dài, tiện tay vung kiếm, kiếm khí lướt qua cổ họng người cuối cùng, lắc đầu, bất lực nói:
“Nhưng đáng tiếc, lâu chủ của các ngươi là một kẻ nhát gan, ta đã giết nhiều người của Huyết Đằng lâu như vậy rồi mà hắn ta vẫn chưa xuất hiện?”
“Tiếp tục như vậy…”
“Huyết Đằng lâu sẽ không còn tồn tại nữa!”
Lời còn chưa dứt, bóng người đã biến mất.
Một lúc sau.
Dương Huyền xuất hiện ở gần đó, kiểm tra thi thể trên đất, cẩn thận nhìn xung quanh, lặng lẽ rời đi.
“Lại tới thêm một cao thủ.”
“Nhìn hiện trường thì chắc là Hắc Thiết trung kỳ.”
“Nếu như Lâu chủ không xuất hiện nữa, ám vệ sắp bị giết sạch rồi, sau này, còn làm ăn thế nào?”
Dương Huyền lắc đầu, y cũng bất lực.
Đối thủ quá mạnh, cho dù Lâu chủ có xuất hiện cũng chưa chắc có thể giải quyết, y chỉ là người làm việc, báo cáo tình hình là được.
“Loảng xoảng…”
Mấy sợi xích sắt to bằng cánh tay vắt ngang con sông rộng hơn một trăm mét, đóng đinh trên đất, ngăn chặn thuyền bè.
Không bao lâu sau.
Rất nhiều thuyền bè đã chặn kín dòng sông.
Từng chiếc thuyền hàng, thuyền đánh cá, đám người hốt hoảng đều bị đuổi sang một bên.
“Hàn đô đầu.”
Một người khổ sở chắp tay:
“Trái cây, cá tươi, băng tinh mà tiểu nhân vận chuyển là thứ mà Tô phủ cần, những thứ này không thể để lâu, phải nhanh chóng đưa vào kho.”
“Đúng vậy.”
Mọi người đồng thanh:
“Đồ của chúng tôi cũng vậy, gia chủ đang chờ, qua hôm nay, ngày mai là lỡ hẹn, ngài xem có thể giơ cao đánh khẽ được không?”
“Ta cũng vậy.”
“Giống nhau.”
“…”
Tiếng ồn ào khiến Hàn đô đầu muốn che lỗ tai lại.
“Mọi người!”
“Mọi người!”
Hàn đô đầu giơ hai tay lên, bất lực nói lớn:
“Đây là mệnh lệnh của tướng quân, ta chỉ là người làm việc, các vị nói với ta cũng vô dụng, ta khuyên mọi người nên ngoan ngoãn chờ đợi.”
“Có lẽ một lát nữa là có thể đi.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo